"Hố Sâu Đói Khát" (The Platform) là một tác phẩm điện ảnh khoa học viễn tưởng và kinh dị của Tây Ban Nha, ra mắt vào năm 2019, do đạo diễn Galder Gastelu-Urrutia thực hiện, đã gây tiếng vang lớn trong cộng đồng yêu điện ảnh lúc bấy giờ.

Phim đã nhận được phản ứng tích cực từ cả khán giả và giới phê bình trên toàn thế giới. Tại Liên hoan phim quốc tế Toronto (TIFF)Liên hoan phim Sitges 2019, bộ phim đã gặt hái được nhiều giải thưởng lớn đối với dòng phim kinh dị và khoa học viễn tưởng. Giải People's Choice Award cho hạng mục Midnight Madness: Đây là một giải thưởng do khán giả bình chọn, phản ánh sự yêu thích rộng rãi đối với bộ phim. 

Đồng thời, khi được phát hành trên Netflix vào tháng 3 năm 2020, bộ phim nhanh chóng trở thành một trong những tác phẩm được xem nhiều nhất trên nền tảng này trong thời gian đó. Ngoài việc truyền tải thông điệp xã hội mạnh mẽ, phản ánh sự bất bình đẳng, lòng tham và đạo đức của con người. Phim còn thành công nhờ vào cốt truyện độc đáo và sáng tạo.

Nhà tù địa ngục - nơi mà sự bất bình đẳng xã hội được ẩn dụ trong một bức tranh ảm đạm

Câu chuyện diễn ra trong một nhà tù thẳng đứng gọi là "Hố Sâu", nơi các tù nhân được sắp xếp ngẫu nhiên vào các tầng khác nhau.

Mỗi ngày, một bục bê tông lơ lửng chứa thức ăn sẽ di chuyển từ tầng trên cùng xuống tầng dưới cùng. Những người ở tầng trên có cơ hội ăn trước, trong khi những người ở tầng dưới thường phải chịu đói do thức ăn đã bị tiêu thụ hoặc phá hủy. Vì vậy, để sinh tồn, đạo đức của con người được đem ra thử thách. 

Mở đầu bộ phim là cảnh nhân vật Goreng (do Iván Massagué thủ vai) tỉnh lại trong phòng giam ở tầng 48, nơi đây anh được người bạn cùng phòng Trimagnesi (do Zorion Eguileor thủ vai) giới thiệu về cơ chế tàn khóc của "Hố sâu". Lúc này mọi chuyển vẫn còn khá "vui vẻ" vì lượng thức ăn vẫn còn dồi dào. Goreng thích nghi khá nhanh với cuộc sống ở đây cùng với người bạn cùng phòng không đến nỗi tệ. 

Nhưng sau khi họ thức dậy ở tầng 171, nơi mà chắc chắn một điều thức ăn không bao giờ đến, Trimagnesi đã quyết định trói Goreng lại để sử dụng anh như nguồn thức ăn. Chính lúc này, sự suy đồi đạo đức khi con người bị đẩy vào hoàn cảnh tuyệt vọng được thể hiện rõ nét nhất. Nó cũng đánh dấu bước ngoặt trong tâm lý của Goreng, từ một người sống khá lý tưởng trở thành người phải đấu tranh để sinh tồn.

Sống sót khỏi tầng 171, Goreng gặp được Baharat (do Emilio Buale thủ vai), cả hai đã trở thành bạn đồng hành của nhau. Cả hai đã thống nhất cùng thực hiện sứ mệnh bám vào bục bê tông đi đến các tầng phân phối thức ăn một cách công bằng và gửi "thông điệp" đến tầng quản lý. 

Qua từng tầng, cả hai phải đối mặt với nhiều thử thách về đạo đức và sinh tồn, buộc họ phải đưa ra những quyết định khó khăn và đối mặt với những mất mát.

Mỗi nhân vật là một tấm gương phản chiếu lại chính xã hội của chúng ta

Nếu nhà tù "Hố sâu" phản ánh sự bất công của xã hội thì mỗi nhân vật trong phim cũng đại diện cho một tầng lớp trong chính xã hội này.

Goreng tự nguyện vào "Hố sâu" để nhận một chứng chỉ được công nhận và mang theo cuốn sách "Đôn Kihôtê". Anh là đại diện cho tầng lớp trí thức, có tư duy đạo đức và luôn tìm kiếm sự công bằng. Trong khi đó Baharat, người luôn mang theo một sợi dây thừng với hy vọng leo lên các tầng trên cao, thể hiện một ý chí chiến đấu, vươn lên mạnh mẽ. 

Trimagnesi - một người lớn tuổi, từng trải và thực dụng - ông ta tin vào quy luật sinh tồn, ông không hẳn là người cam chịu số phận, ông hiểu “luật chơi” và “biết cách chơi” sao cho bản thân có thể tồn tại được trong xã hội khắc nghiệt.

Hay như Imoguiri (do Antonia San Juan thủ vai), từng là nhân viên quản lý của "Hố sâu" và tự nguyện vào bên trong sau khi bị chẩn đoán mắc bệnh nan y. Bà mang theo một con chó tên là Ramesses II và cố gắng thuyết phục các tù nhân khác phân chia thức ăn công bằng. Bà đại diện cho lòng nhân đạo và niềm tin vào khả năng cải cách hệ thống từ bên trong.

Và không thể không nhắc đến Miharu (do Alexandra Masangkay thủ vai), cô là một phụ nữ bí ẩn, thường di chuyển giữa các tầng bằng bục thức ăn mỗi tháng để tìm kiếm đứa con bị mất tích trong "Hố sâu". Miharu thể hiện sự hy sinh và quyết tâm, đồng thời thêm yếu tố huyền bí cho bộ phim.

Các nhân vật này không chỉ thúc đẩy cốt truyện mà còn đại diện cho các quan điểm và tầng lớp xã hội khác nhau. Họ giúp khám phá các chủ đề về đạo đức, lòng tham, sự bất công và khả năng thay đổi trong một hệ thống bị lỗi.

Và cuộc chiến nào cũng có sự hi sinh, nhiều nhân vật gặp kết cục bi thảm trong nỗ lực tìm kiếm công lý hoặc thay đổi hệ thống. Những cái chết này nhấn mạnh cái giá của sự phản kháng và đặt câu hỏi về hiệu quả của việc hy sinh cá nhân trong một hệ thống không công bằng.

Ở tầng cuối cùng, Goreng và Baharat tìm thấy một bé gái, được cho là con của Miharu. Đứa trẻ tượng trưng cho hy vọng và sự ngây thơ. Việc tìm thấy cô bé ở tầng sâu nhất cho thấy sự tồn tại của hy vọng ngay cả trong hoàn cảnh tăm tối nhất. Cảnh cuối cùng, khi Goreng quyết định để đứa trẻ lên bục thức ăn một mình, trở thành "thông điệp" gửi đến tầng quản lý, trong khi anh ở lại tầng dưới cùng với ảo ảnh của Trimagasi như một kết thúc mở để lại nhiều suy ngẫm cho khán giả về khả năng thay đổi và sự nhận thức của những người ở trên về tình trạng thực tế bên dưới.

Hình ảnh, màu sắc và âm thanh đóng vai trò quan trọng trong việc tạo nên không khí căng thẳng xuyên suốt bộ phim

Kỹ xảo và Thiết kế Sản xuất

Thiết kế bối cảnh: Phim chủ yếu diễn ra trong một không gian hạn chế của "Hố sâu" - một nhà tù thẳng đứng với các tầng giống hệt nhau. Sự đơn điệu và lặp lại của các tầng tạo cảm giác tù túng và vô vọng, nhấn mạnh sự bất lực của các nhân vật trong việc thoát khỏi hệ thống.

Hiệu ứng thực tế: Phim sử dụng nhiều hiệu ứng thực tế hơn là kỹ xảo CGI. Các cảnh bạo lực và kinh dị được thực hiện một cách chân thực, tạo ra sự ám ảnh và gây sốc cho khán giả.

Bục thức ăn: Bục bê tông di chuyển chứa thức ăn là một yếu tố kỹ xảo quan trọng. Việc thể hiện sự di chuyển liên tục của nó qua các tầng được thực hiện mượt mà, tạo cảm giác siêu thực và bí ẩn.

Hình ảnh và Màu sắc

Bảng màu: Phim sử dụng bảng màu tối và lạnh, với các tông màu xám, xanh lam và nâu. Điều này góp phần tạo nên không khí u ám và căng thẳng, phản ánh tâm trạng tuyệt vọng của các tù nhân.

Ánh sáng: Ánh sáng được sử dụng một cách tinh tế để nhấn mạnh sự cô lập và áp lực. Ánh sáng từ trên cao chiếu xuống tạo ra những bóng đổ sắc nét, tăng cường cảm giác sâu thẳm của "Hố sâu".

Quay phim: Các góc quay thường tập trung vào không gian chật hẹp và biểu cảm của nhân vật. Việc sử dụng các cảnh quay từ trên xuống và dưới lên giúp nhấn mạnh cấu trúc thẳng đứng và sự bất tận của nhà tù.

Biểu tượng hình ảnh: Sự lặp lại của các tầng và hình ảnh thức ăn bị tiêu thụ dở dang là những biểu tượng mạnh mẽ về sự lãng phí và bất bình đẳng.

Âm thanh và Nhạc nền

Âm thanh môi trường: Tiếng động của bục thức ăn di chuyển, tiếng vang vọng trong không gian kín, và những âm thanh xa xăm từ các tầng khác tạo nên một bầu không khí căng thẳng và bí ẩn.

Nhạc nền: Nhạc nền được sử dụng một cách tiết chế, thường là những giai điệu nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, giúp tăng cường cảm giác bất an và mong chờ.

Sự im lặng: Phim cũng tận dụng sự im lặng một cách hiệu quả, tạo ra khoảng không để khán giả cảm nhận sâu sắc hơn về tình huống và tâm lý của nhân vật.

Sự kết hợp giữa hình ảnh tối tăm, âm thanh ám ảnh và kỹ xảo chân thực tạo nên một trải nghiệm điện ảnh mạnh mẽ, khiến khán giả cảm nhận được sự ngột ngạt và tuyệt vọng mà các nhân vật phải đối mặt. Những yếu tố kỹ thuật này không chỉ phục vụ cho mục đích thẩm mỹ mà còn đóng vai trò quan trọng trong việc truyền tải các chủ đề về bất bình đẳng xã hội, lòng tham và sự phân tầng trong xã hội.

"Hố sâu đói khát" là một bộ phim gây ấn tượng mạnh, không chỉ giải trí mà còn thúc đẩy người xem suy ngẫm về các vấn đề xã hội quan trọng. Mặc dù có một số ý kiến trái chiều, nhưng nhìn chung, phim đã thành công trong việc tạo ra một tác phẩm độc đáo và có sức ảnh hưởng.